Trang chủ » Trang thơ » Đất gọi

Đất gọi

Em có về Nam Định với anh không

Buổi hoàng hôn cùng ngắm nước Sông Hồng

Nặng phù sa ghi nghìn trang lịch sử

Bồi đắp thêm xanh ngắt những cánh đồng.

Nhớ lời ca hào hùng thành phố dệt

Tiếng còi tầm át cả tiếng bom rơi

Bến Đò Quan thoảng câu thơ Nguyễn Bính

Phơi phới mưa xuân hoa xoan tím góc trời.

Em có về Nam Định với anh không

Biển mặn mòi tươi những mùa tôm cá

Muối trắng Bạch Long kết tinh vất vả

Mồ hôi cha cơn mưa đổ cuối chiều.

Về trải giấc mơ trong réo rắt sáo diều

Sớm tinh sương lúa Tám thơm ngậm sữa

Mùi cơm mới mẹ nhẹ nhàng nhen lửa

Nén hương trầm hội làng nhớ tiền nhân.

Về cùng anh những trai tráng lưng trần

Vững lái ra khơi cưỡi sóng trào biển cả

Bến cảng lớn thêm, làng quê vui phố xá

Tấp nập muôn phương khách quen lạ đi về.

Hồng Hà, Ninh Cơ xanh ngắt triền đê

Sông Đáy, Sông Đào nặng lòng ngô lúa

Đêm Vị Xuyên thênh thang dạo phố

Chạnh nhớ Tú Xương thương vợ thuở nào…

Hãy tỉnh giấc đi vươn tới tầm cao

Đánh thức đất thiêng một thời lừng lẫy

Vươn ra Biển Đông thỏa sức ta vùng vẫy

Ý chí nghìn năm dậy khát vọng Thiên Trường.

Về nhé em giữa trời đất quê hương

Dẫu còn nhọc nhằn bão giông, mưa nắng

Có bờ vai anh vững vàng chắc rắn

Gọi đất chuyển mình trong âu yếm lời thương…

Đinh Hải Đăng